Cảm xúc trên chuyến đi Khabarovsk, viết thẳng trên iPad, bây giờ mới đăng.
Trên chuyến tàu xuyên Viễn Đông
Bỗng vô tình gặp một người Việt.
Chẳng kịp hỏi tên,
Không kịp biết quê quán.
Chỉ kịp nhận ra anh là người cùng Tổ quốc.
Trong một phút, vừa gặp, vừa chia tay.
Anh xuống một ga xép, giữa trời đông tuyết đổ.
Trên toa tàu ấm áp,
Tôi ngó theo người bạn Việt Nam,
Dáng nhỏ nhoi,
Cố băng mình qua cánh đồng tuyết trắng.
Anh là ai mà lặn lội nơi xứ người?
Một công nhân xây dựng, bán sức lấy tiền,
Vì hơn những vụ lúa, vụ khoai?
Hay một tiểu thương,
Bước đi từ vùng quê chân chất,
Đội tuyết bán hàng giữa trời, nơi đất khách?
Tôi với anh vốn những người xa lạ,
Giữa xứ người bỗng hóa thân thương.
Ngóng theo anh đang lặn lội trên đường,
Chỉ biết thầm gọi – “Đồng hương”.